Chỉ chua thôi, chẳng chát tẹo nào đâu
Làm sao em hiểu nổi cuộc đời
Để cười đúng một nụ cười chua chát
Mà sao em không thử khe khẽ hát
Một điệu buồn - buồn sâu lắng mênh mang
Em cứ khóc - khóc như là con gái
Khóc thật to không cần phải dịu dàng
Em đừng cố bắt niềm vui khỏa lấp
Hãy cứ vui như em lúc nhoẻn cười
Hãy cứ vui như khi nhìn giọt nắng
Ngủ ngọt ngào trên cánh hoa tươi
Em đừng hận khi người ta độc ác
Em sẽ không - không như họ đâu mà
Rồi người ta sẽ dần - dần thay đổi
Sẽ phải có ngày, dù nó ở rất xa…”
— Nguyễn Thế Hoàng Linh
0 Nhận xét